Con tầu
cuốc uốn mình trên dòng sông
Tiếng
máy nổ rung váng dầu ngũ sắc
Cụm dao
xới cần cù phay vào đất
Bùn
dưới sông hối hả chạy lên bờ.
Sông
quê mình chở nặng nước phù sa
Theo
năm tháng mòn đôi bờ, sông cạn
Em
không quên những ngày hè nắng hạn
Ruộng
khô cằn khát những giọt phù sa
Em
không quên những khi lũ tràn về
Sông
chẳng kịp đưa nước đi ra biển
Ruộng
lúa, bãi ngô mong tầu anh đến
Khơi
lòng sông, bồi ruộng trũng quê mình
Gió nói
thầm bên những rặng tre xanh:
Yêu anh
lắm! Yêu anh người thợ cuốc!
Trời đổ
nắng xuống hàng phao bỏng rát
Dồn mùa
hè vào buồng cuốc của anh
Dầu,
mỡ, mồ hôi quyện tiếng máy nổ giòn
Anh
không nói mà nụ cười biết nói
Mùa thi
công đến cái nhìn cũng vội
Chẳng để
lúc nào cho em hờn dỗi
Gái quê
mình vô duyên lắm không anh?
Tầu vẫn vô tình nhả làn khói xanh
Sông bồi hồi dấu niềm vui dưới đáy
Ngọn gió ơi mang hương đồng cỏ nội
Gửi tặng anh người thợ cuốc mến yêu.
Kim Động, Hưng Yên, tháng 6 năm 1993
Nguyễn
Đức Hưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét