Chồi non đợi ánh nắng Xuân
Bóng ai lên núi tưởng gần hóa xa
Hay là người ấy tìm ta?
Bầy chim hòa một khúc ca trêu
mình.
Trời mùa Hạ xuống chân đèo
Trăng lên đổi gác đang treo đầu
cành
Hoàng hôn nhuộm tím áo xanh
Hình như ai
đó
gọi mình dưới khe.
Lá rụng để nắng xuống đồi
Cành cây đâm
nát
khoảng trời mùa Thu
Lang thang
mấy
mảng
sương
mù
Bỗng dưng nhớ tiếng hát ru ngày nào.
Thu đi đánh thức mùa Đông
Góc rừng một cặp vợ chồng hươu
sao
Ngẩn ngơ nhớ tiếng suối reo
Mưa phùn
phảng
phất
rắc
vào
vai tôi.
Trường Sơn,
1973
Nguyễn
Đức Hưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét