Quạt gió xô nghiêng chữ học trò (?)
Thầy, cô thoáng thấy bỗng thêm lo
Vừa xem mấy đoạn lưng cong vẹo
Mới chấm mươi bài mắt nghếch to
Thầy Toán hoang mang gần tắt thở
Cô Văn hoảng loạn chửa ngừng ho
Đời thường vẫn phải cần cơm, áo...
Trò chẳng thương thầy ai thấu cho !
31/5/2017
Nguyễn Đức Hưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét