(Bát vĩ ương)
Một lần ba kẻ bước chung đường
Em bỏ mặc tôi chẳng vấn vương
Ba mặt khôn nhìn về một hướng
Một lời khó vọng đến ba phương
Duyên ai lắm của thừa em sướng
Phận tớ còi tiền vắng gái thương
Tự trách ngày qua tôi cứ tưởng…
Cũng đành giã biệt về quê hương.
03/01/2018
Nguyễn Đức Hưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét