Qua Tây
vợ
cuỗm
được
người
Tây
Bỏ lại chồng thương mãi chốn này
Biển cả vùi sâu vầng nhật, nguyệt
Hồ con nhấn
hết
khoảng
trời,
mây
Bồng bềnh dáng vợ theo trăng gió
Lững thững hình chồng lẩn cỏ cây
Chẳng lẽ đời nghèo gây khốc biệt
Còn đâu
nghĩa
nặng
với
tình
dầy
!?
01/11/2017
Nguyễn Đức Hưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét