(Họa
thơ bác Phạm
Văn
Dương)
Ngày xưa mẹ kể vợ chồng Ngâu
Giãn cách một năm đọng lệ sầu
Ô Thước làm cầu vùng thả ngọc
Ngân Hà để chở vũng tuôn châu
Chia lìa, ngóng đợi càng se thắt
Gặp gỡ, hàn huyên bớt quặn đau
Dẫu tích ngày xưa không có thật
Nhưng tình chồng vợ thật là sâu!
21/7/2017
Nguyễn Đức Hưng
Phụ chép
NGÂU SỚM
Năm nay sao sớm đến mùa ngâu?
Sùi sụt mưa tuôn, đất nhuốm sầu.
Có phải người đi mang ánh nắng
Hay là kẻ ở nhỏ dòng châu.
Ngậm ngùi cất bước chân chồn mỏi
Nức nở dõi theo dạ thắt đau.
Nước mắt không làm trôi nỗi nhớ
Mà càng thấm đẫm những tầng sâu
PHẠM VĂN DƯƠNG.
Sùi sụt mưa tuôn, đất nhuốm sầu.
Có phải người đi mang ánh nắng
Hay là kẻ ở nhỏ dòng châu.
Ngậm ngùi cất bước chân chồn mỏi
Nức nở dõi theo dạ thắt đau.
Nước mắt không làm trôi nỗi nhớ
Mà càng thấm đẫm những tầng sâu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét